Wednesday, February 04, 2015

MÓN QUÀ QUÝ GIÁ NHẤT

MÓN QUÀ QUÝ GIÁ NHẤT
 _((()))_CHUYỆN GÌ RỒI CŨNG SẼ QUA _((()))_Ngày xưa ở Trung Đông có một vị vua luôn khổ sở vì những cảm xúc vui buồn thất thường của mình. Một điều nhỏ nhặt nhất cũng làm cho ông cảm thấy kích động, tạo nên những phản ứng mạnh mẽ ở nơi ông. Nhà vua thường rơi vào cảm giác buồn chán thất vọng. Một ngày kia, quá mệt mỏi với cuộc sống chính mình, ông cố tìm cách thoát ra khỏi tình trạng đó. Vua cho mời một nhà Thông thái có tiếng đến. Nhà vua nói với ông:

Mẹ Linđa qua đời đột ngột ở tuổi 36 vì một căn bệnh không rõ nguyên nhân. Linđa choáng váng khi thấy các bác sĩ đã muốn cắt rời thân thể của mẹ và đem cho người khác. Vào cái tuổi 14, Linđa không thể hiểu được tại sao cha mình lại đồng ý cho các bác sĩ làm cái việc ấy với người mà Linđa hết mực yêu thương.
 
"Sao cha có thể để cho người ta làm như vậy với mẹ con?" Linđa hét lên với cha. "Mẹ con bước vào thế giới này trong một hình hài, nếu làm vậy thì làm sao mẹ ra đi được."
Ảnh của Ken Ta.
"Linda", cha Linđa nói một cách bình tĩnh và vòng tay ôm lấy đứa con, "món quà tặng vĩ đại nhất con có thể đem cho là một phần của chính con. Mẹ con và cha đã quyết định cách đây khá lâu là nếu chúng ta có thể làm thay đổi cuộc sống của một người nào đó sau khi ta chết đi, thì lúc đó cái chết của ta mới có ý nghĩa". Ông tiếp tục giải thích cho Linđa biết là ông và bà đã quyết định sẽ hiến tặng những bộ phận trong cơ thể mình…
MÓN QUÀ QUÝ GIÁ NHẤTMẹ Linđa qua đời đột ngột ở tuổi 36 vì một căn bệnh không rõ nguyên nhân. Linđa choáng váng khi thấy các bác sĩ đã muốn cắt rời thân thể của mẹ và đem cho người khác. Vào cái tuổi 14, Linđa không thể hiểu được tại sao cha mình lại đồng ý cho các bác sĩ làm cái việc ấy với người mà Linđa hết mực yêu thương.
Nhiều năm sau đó, Linđa lập gia đình và có một cô con gái tên là wendy. Linđa đã vận động cha mình dọn đến ở cùng để tiện chăm sóc ông sau thời gian ông bị bệnh. Hai cha con Linđa thường dành nhiều thì giờ để bạn luận về cuộc sống và cái chết. Ông muốn khi ông chết, sẽ tặng bất cứ bộ phận nào còn tốt của cơ thể ông, đặc biệt là đôi mắt. "Ánh sáng là một trong những món quà vĩ đại nhất mà người ta có thể trao tặng", ông nói rằng kỳ diệu biết bao nếu có thể giúp cho một đứa bé khiếm thị có thể được nhìn thấy và vẽ những con ngựa miệt mài như cháu gái Wendy của ông đã vẽ.
 
"Hãy nghĩ con sẽ cảm thấy tự hào như thế nào khi biết rằng đôi mắt của cha có thể làm nên điều đó".
 _((()))_Ăn Trộm Dạy Con _((()))_Xưa có một tên đạo chích rất lành nghề. Một hôm, con trai ngỏ ý muốn học nghề của cha. Tên ăn trộm liền dẫn con đi thực tập. Hai cha con đến một nhà giàu có, đánh bã cho lũ chó chết mê mệt xong, đạo chích đào ngạch, khoét vách dắt con chun vào nhà. Cả nhà ngủ say như chết. Tên trộm thấy một cái rương to còn trống bèn giở nắp rương bảo con:- Con chun vào đây, hốt hết đồ đạc bỏ vào bao cho cha.Thằng con y lời, đạo chích liền đóng nắp gài khoen lại... rồi lẻn ra khỏi nhà, hô hoán lên ầm ĩ:- Ăn trộm! Ăn trộm!Chủ nhà bừng tỉnh, thấy nhà bị khoét vách, dáo dác tìm kiếm hồi lâu, không thấy động tịnh liền đi ngủ lại. Thằng con lão đạo chích nằm chết điếng trong rương, tái tê vì sợ và hận cha khôn tả. Hồi lâu hắn nghĩ ra một kế thoát thân, bèn lấy tay cào sột soạt vào thành rương và giả tiếng chuột kêu
Linđa đã kể cho Wendy những gì mà ông ngoại từng nói, mắt đẫm lệ, con bé vào phòng ông và ôm ghì chặt lấy ông ngoại.
Nó chỉ mới 14 tuổi_ đúng vào cái tuổi mà Linđa vừa mới được biết về việc hiến tặng thân thể. Thật khác biệt làm sao!...
Mấy năm sau, cha của Linđa mất, Linđa đã hiến tặng đôi mắt của cha mình theo ước nguyện của ông.
 
Ba ngày sau đó Wendy nói: "Mẹ, con rất tự hào về những gì mẹ đã làm cho ông"
"Ðiều đó làm con tự hào sao?" Linđa hỏi.
"Mẹ cứ tin chắc điều đó! Mẹ có bao giờ nghĩ cuộc sống sẽ như thế nào nếu không được nhìn thấy? Khi con chết đi, con muốn đôi mắt của con cũng được hiến tặng giống như ông"
 
Ảnh của NGô ĐỨc TUân.
Vào lúc đó, Linđa chợt nhận ra rằng cha cô đã cho nhiều hơn là đôi mắt của ông. Những gì cha cô để lại đang lấp lánh trong đôi mắt của con gái wendy - niềm tự hào.
 
Ðiều Linđa không thể ngờ tới, là chỉ hai tuần sau đó cô lại phải một lần nữa ký vào những tấm giấy hiến tặng cơ thể.
Con gái yêu dấu, tài năng của cô, Wendy bị một chiếc xe tải đâm phải khi đang cưỡi ngựa bên lề đường. Khi Linđa ký vào tấm giấy, những lời của con gái wendy cứ vang mãi bên tai: "Mẹ cứ tin chắc điều đó! Mẹ có bao giờ nghĩ cuộc sống sẽ như thế nào nếu không được nhìn thấy?"
 
Ba tuần sau khi Wendy mất, Linđa nhận được một lá thư từ ngân hàng mắt gởi cho vợ chồng cô:
Thưa ông bà Rivers, 

Chúng tôi xin thông báo cho ông bà biết cuộc phẫu thuật ghép giác mạc đã thành công và giờ đây hai người mù đã có thể phục hồi thị giác. Họ đang đại diện cho một kỷ niệm sống của con gái ông bà _ người đã quan tâm và chia sẻ những điều tốt đẹp nhất của cuộc sống này. 

Nếu tại một nơi nào đó, một người nhận mắt bỗng chợt nhận ra một tình yêu mới dành cho những con ngựa, và ngồi hàng giờ để phác họa chân dung của những con ngựa xinh xắn, Linđa nghĩ rằng cô biết ai là người hiến tặng -Một cô gái tóc vàng, mắt xanh vẫn đang ngồi vẽ…
Ảnh của Ngoc Suong Nguyen.
(st)

No comments: