MÓN QUÀ QUÝ GIÁ NHẤT
Mẹ
Linđa qua đời đột ngột ở tuổi 36 vì một căn bệnh không rõ nguyên nhân.
Linđa choáng váng khi thấy các bác sĩ đã muốn cắt rời thân thể của mẹ và
đem cho người khác. Vào cái tuổi 14, Linđa không thể hiểu được tại sao
cha mình lại đồng ý cho các bác sĩ làm cái việc ấy với người mà Linđa
hết mực yêu thương.
"Sao
cha có thể để cho người ta làm như vậy với mẹ con?" Linđa hét lên với
cha. "Mẹ con bước vào thế giới này trong một hình hài, nếu làm vậy thì
làm sao mẹ ra đi được."
Nhiều năm sau đó, Linđa lập gia đình và có một cô con gái tên là wendy. Linđa đã vận động cha mình dọn đến ở cùng để tiện chăm sóc ông sau thời gian ông bị bệnh. Hai cha con Linđa thường dành nhiều thì giờ để bạn luận về cuộc sống và cái chết. Ông muốn khi ông chết, sẽ tặng bất cứ bộ phận nào còn tốt của cơ thể ông, đặc biệt là đôi mắt. "Ánh sáng là một trong những món quà vĩ đại nhất mà người ta có thể trao tặng", ông nói rằng kỳ diệu biết bao nếu có thể giúp cho một đứa bé khiếm thị có thể được nhìn thấy và vẽ những con ngựa miệt mài như cháu gái Wendy của ông đã vẽ.
"Hãy nghĩ con sẽ cảm thấy tự hào như thế nào khi biết rằng đôi mắt của cha có thể làm nên điều đó".
Linđa đã kể cho Wendy những gì mà ông ngoại từng nói, mắt đẫm lệ, con bé vào phòng ông và ôm ghì chặt lấy ông ngoại.
Nó chỉ mới 14 tuổi_ đúng vào cái tuổi mà Linđa vừa mới được biết về việc hiến tặng thân thể. Thật khác biệt làm sao!...
Mấy năm sau, cha của Linđa mất, Linđa đã hiến tặng đôi mắt của cha mình theo ước nguyện của ông.
Nó chỉ mới 14 tuổi_ đúng vào cái tuổi mà Linđa vừa mới được biết về việc hiến tặng thân thể. Thật khác biệt làm sao!...
Mấy năm sau, cha của Linđa mất, Linđa đã hiến tặng đôi mắt của cha mình theo ước nguyện của ông.
Ba ngày sau đó Wendy nói: "Mẹ, con rất tự hào về những gì mẹ đã làm cho ông"
"Ðiều đó làm con tự hào sao?" Linđa hỏi.
"Mẹ cứ tin chắc điều đó! Mẹ có bao giờ nghĩ cuộc sống sẽ như thế nào nếu không được nhìn thấy? Khi con chết đi, con muốn đôi mắt của con cũng được hiến tặng giống như ông"
"Ðiều đó làm con tự hào sao?" Linđa hỏi.
"Mẹ cứ tin chắc điều đó! Mẹ có bao giờ nghĩ cuộc sống sẽ như thế nào nếu không được nhìn thấy? Khi con chết đi, con muốn đôi mắt của con cũng được hiến tặng giống như ông"
Vào
lúc đó, Linđa chợt nhận ra rằng cha cô đã cho nhiều hơn là đôi mắt của
ông. Những gì cha cô để lại đang lấp lánh trong đôi mắt của con gái
wendy - niềm tự hào.
Ðiều Linđa không thể ngờ tới, là chỉ hai tuần sau đó cô lại phải một lần nữa ký vào những tấm giấy hiến tặng cơ thể.
Con gái yêu dấu, tài năng của cô, Wendy bị một chiếc xe tải đâm phải khi đang cưỡi ngựa bên lề đường. Khi Linđa ký vào tấm giấy, những lời của con gái wendy cứ vang mãi bên tai: "Mẹ cứ tin chắc điều đó! Mẹ có bao giờ nghĩ cuộc sống sẽ như thế nào nếu không được nhìn thấy?"
Con gái yêu dấu, tài năng của cô, Wendy bị một chiếc xe tải đâm phải khi đang cưỡi ngựa bên lề đường. Khi Linđa ký vào tấm giấy, những lời của con gái wendy cứ vang mãi bên tai: "Mẹ cứ tin chắc điều đó! Mẹ có bao giờ nghĩ cuộc sống sẽ như thế nào nếu không được nhìn thấy?"
Ba tuần sau khi Wendy mất, Linđa nhận được một lá thư từ ngân hàng mắt gởi cho vợ chồng cô:
Thưa ông bà Rivers,
Thưa ông bà Rivers,
Chúng
tôi xin thông báo cho ông bà biết cuộc phẫu thuật ghép giác mạc đã
thành công và giờ đây hai người mù đã có thể phục hồi thị giác. Họ đang
đại diện cho một kỷ niệm sống của con gái ông bà _ người đã quan tâm và
chia sẻ những điều tốt đẹp nhất của cuộc sống này.
Nếu
tại một nơi nào đó, một người nhận mắt bỗng chợt nhận ra một tình yêu
mới dành cho những con ngựa, và ngồi hàng giờ để phác họa chân dung của
những con ngựa xinh xắn, Linđa nghĩ rằng cô biết ai là người hiến tặng
-Một cô gái tóc vàng, mắt xanh vẫn đang ngồi vẽ…
(st)
No comments:
Post a Comment